Nhân vật chính là một cô gái Hà Nội đa tình, giàu chất nghệ sĩ. Coi châu Âu như một người tình, cuốn sách ghi lại những cuộc hẹn hò nhẹ nhàng, lãng đãng. Câu hát trong bài ca quen thuộc của người dân xứ Alps - "Tôi chạy lên đồi khi trái tim tôi cảm thấy cô đơn" (Một bài ca từ dãy Alps) - khởi nguồn cho những nhớ thương trong cuộc tình lãng mạn với châu Âu.
Bìa sách "Hẹn hò với châu Âu". |
Độc giả sẽ được cùng tác giả thăm thú đất nước của những vị thần Hy Lạp, đến vùng địa Trung Hải, qua Venice, thăm nhà của Juliet - nơi bắt đầu cuộc tình nổi tiếng Romeo và Juliet, tham gia lễ hội pho mát ở Hà Lan, trải nghiệm đêm trắng ở Phần Lan... Châu Âu qua sách Bùi Mai Hương không có gì khác, vẫn những hình ảnh đã quen thuộc với nhiều du khách, nhưngHẹn hò với châu Âu lại mang nặng cảm xúc của những người yêu nhau, muốn gói trọn người tình vào vali mang theo mỗi cuộc hành trình.
Tác giả Bùi Mai Hương. |
Bùi Mai Hương sinh năm 1978 tại Hà Nội. Năm 27 tuổi, chị bắt đầu làm nghiên cứu sinh tại ĐH Innsbruck, Áo. Phần lớn hành trình trong cuốn sách được ghi lại trong thời gian này. Hiện chị là giảng viên bộ môn Kỹ thuật dệt may, Khoa Cơ khí, ĐH Bách Khoa TP HCM.
Trích đoạn "Venice mùa yêu" Thực ra thì mùa nào Venice cũng đẹp và lãng mạn nhưng mỗi du khách đến đây đều coi ngày mình đến, mùa mình đến là mùa yêu, nơi họ gửi gắm những giây phút mơ màng, những kỷ niệm êm đẹp bên thành phố cổ kính vốn được mệnh danh bởi rất nhiều mỹ từ như "nữ hoàng của Adriatic", "thành phố của những cây cầu", "thành phố của ánh sáng". Đối với rất nhiều du khách, Venice đơn giản chỉ là thành phố của tình yêu. Nếu chưa có dịp đến Venice, tôi nghĩ bạn nên xem bộ phim "Casanova". Tôi mê mẩn bộ phim này cũng chỉ vì những góc quay thật đẹp về Venice, và khi đến "Venezia", tôi chợt nhận ra Venice thế kỷ mười tám và bây giờ không khác nhau nhiều. Thời gian dường như bỏ qua thành phố này. Có lẽ chàng trai nào đến đây cũng sẽ trở thành Casanova đa tình mất vì những căn nhà như cổ tích, những góc phố mơ mộng dường như luôn sẵn sàng để chứng kiến những chuyện tình ngọt ngào. Thành phố êm đềm trên mặt nước Vừa ra khỏi ga tàu Venezia, tôi đã bắt gặp ngay hình ảnh đặc trưng của Venice: cây cầu gạch cong cong bắc qua dòng kênh cùng hàng đoàn thuyền tấp nập đi lại bên dưới. Cũng như khi đến mọi thành phố châu Âu khác, tôi mua vé xe buýt và thoáng ngạc nhiên khi đến đón tôi là chiếc thuyền máy "waterbus" xình xịch. Mỗi bến đỗ cũng là một bến tàu xinh xinh. Ngồi trên chiếc "xe buýt" dập dềnh trên mặt nước này, mái tóc cô gái nào cũng rối tung trước những cơn gió biển mát lành, mằn mặn. Nước len lỏi khắp thành phố, chảy qua hàng trăm cây cầu lớn nhỏ, vỗ êm đềm bên bậc thềm của những ngôi nhà màu gạch ấm áp, lấp lánh theo tay chèo của các chàng trai Venice áo kẻ trên những chiếc gondola. Không phải ai cũng có điều kiện ngồi trên gondola trang trí cầu kỳ đẹp đẽ với giá hơn một trăm euro mỗi lượt, nhưng ngồi bên bờ kênh ngắm nhìn đoàn gondola xuôi ngược cũng là một cái thú ở Venice. Mỗi chiếc thuyền hình như đều chở theo một câu chuyện, khi là đôi tình nhân chụm đầu ngồi ngắm hoàng hôn, khi là cả gia đình trong trang phục xưa cùng nhau tận hưởng ly champage ngọt ngào, có khi lại là một chàng lãng tử ngồi ôm đàn guitar hát bên cạnh đóa hồng đỏ không biết dành cho ai, một cảnh tượng dễ làm mủi lòng những cô gái trẻ. Vào một chiều hè muộn, tôi có dịp chứng kiến một đoàn hơn mười chiếc gondola phủ vải đỏ, các chàng thủy thủ đẹp trai mặc áo kẻ đỏ và dải ruy băng trên mũ cũng màu đỏ phất phơ trong gió. Họ và các du khách trên thuyền say sưa hát những bài ca dập dềnh theo tiếng accordion và tiếng mái chèo kĩu kịt. Tiếng hát cho tôi biết cảnh tượng trước mắt là thực nhưng khung cảnh thì như mơ, bởi tất cả mờ ảo trong ráng chiều muộn và ánh đèn vàng lung linh. Là thành phố trên mặt nước nên Venice là xứ sở của những cây cầu lớn nhỏ. Cầu Rialto đồng thời cũng là một khu chợ sầm uất nhất nhì. Tôi đến đây không chỉ để mua sắm những món đồ Venice mà còn đến để thưởng thức một không khí sinh hoạt cộng đồng từ xa xưa. Chỗ này bán hải sản, chỗ kia bán trang sức thủy tinh Murano hoặc đồ da, giữa cầu có hai cô gái xinh đẹp mắt xanh biếc đang kéo violon réo rắt. Cây cầu chạm trổ bằng đá vôi mang tên Ponte dei Sospiri hay "cây cầu của những tiếng thở dài" dường như trong đêm vẫn ánh lên màu trắng sáng. Tương truyền ngày xưa, đây là nơi những người tù thể hiện sự luyến tiếc và nhìn lại Venice xinh đẹp lần cuối trước khi bị đẩy xuống xà lim. Ngày nay, Ponte dei Sospiri là nơi du khách trầm trồ trước vẻ đẹp của Venice hoặc thì thầm với nhau những bí mật riêng tư của hai người. Không chỉ những cây cầu lớn mà cả những cây cầu nhỏ cong cong cũng là chốn hẹn hò lý tưởng. Nếu không có một cái hẹn thú vị nào thì sáng sớm bạn có thể ngồi bên cầu ngắm những tia nắng ban mai dần đổ xuống, ngắm những chú chim hải âu và chim sẻ ríu rít chào ngày mới cũng đủ để thấy cuộc sống Venice thật lãng mạn. Không lãng mạn sao được, khi ngay cả những cột gỗ neo thuyền bên dòng kênh và cửa biển cũng được người dân trang trí lên đó những ruy băng xanh đỏ và những chùm hoa đong đưa. |
Song Ngư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét